Tuần Cấm Phòng Cho Bổn Đạo – Ngày Thứ Sáu


NGÀY THỨ SÁU

BAN SỚM MAI: Ngắm về kẻ khô khan tội lỗi chết là thế nào?


Thứ nhất: Phải suy có Đức Chúa Trời ở trước mặt con.

Thứ hai: Con phải tưởng trong trí khôn như thể là con xem thấy một người khô khan mê đàng tội lỗi, lúc dọn mình chết thì buồn bã sợ hãi kinh khủng quá sức. Đoạn con sẽ cầu xin Đức Chúa Trời soi sáng cho con ăn năn trở lại cùng Đức Chúa Trời trong dịp này kẻo ngày sau con phải chết khốn nạn như kẻ ấy chăng.

*Lẽ thứ nhất hãy ngắm: Kẻ lành và kẻ có tội đều phải chết cả, nhưng chết khác nhau lắm, vì kẻ lành chết thì bằng yên vui mừng và trông cậy vững vàng vào lòng nhân lành của Chúa. Còn kẻ có tội lúc chết thì bối rối sợ hãi, ngã lòng trông cậy và khốn cực mọi đàng.

Bây giờ con hãy ngắm về kẻ có tội chết thế nào. Con hãy suy đến giờ chết kẻ có tội dù mà nó nhớ đến những sự đã qua, dù mà nó suy đến những sự đang có bây giờ cùng những sự sẽ có về sau, dù mà nó trở mặt đàng nào thì cũng sợ hãi kinh khủng, phàn nàn buồn tiếc cùng cay đắng khốn cực kể chẳng xiết, chẳng có lẽ nào làm cho nó được sự yên ủi và được vững chắc. Trong Kinh Thánh nói về vua Ăng-ti-ô-cô khi gần chết nhớ lại những sự độc ác đã làm, những tội quái gở đã phạm như lấy vàng bạc của cải cùng những sự thánh trong đền thờ thành Giê-ru-sa-lem, tội giết nhiều kẻ lành kẻ thờ phượng Đức Chúa Trời, cùng muôn vàn tội khác đã phạm trót đời thì sợ hãi quá nên cầu xin Đức Chúa Trời tha. Nhưng bởi vì vua ấy kêu bằng miệng mà thôi, không có lòng ăn năn buồn ghét tội mình trong lòng cho thật thì Đức Chúa Trời không tha. Vậy vua Ăng-ti-ô-cô là hình bóng kẻ có tội chết. Khi kẻ có tội thấy mình gần chết liền nhớ đến những tội mình đã phạm trót đời; tội ơ hờ làm biếng trễ nải bỏ những phép đạo dạy làm, cho được thờ phượng Đức Chúa Trời như đọc kinh xem lễ, xưng tội chịu lễ; tội không coi sóc dạy dỗ con cái đầy tớ cho biết đàng giữ đạo, nên chúng đi đàng tội lỗi hư đi phần linh hồn; tội dâm dục, tội hà hiếp lấy của người ta, làm hại của cải người ta trăm nghìn cách mà chưa đền trả. Nó còn nhớ đến muôn vàn tội khác mà chưa ăn năn chưa xưng bao giờ, hay là đã ăn năn không nên, xưng không thật. Nó nhớ đến những tội ấy thì lo buồn sợ hãi kinh khủng quá, miệng lưỡi nói ra chẳng được. Hoặc nó kêu van xin Đức Chúa Trời tha nhưng bởi nó chỉ kêu bằng miệng như vua Ăng-ti-ô-cô xưa, không có thật lòng ăn năn thì Đức Chúa Trời không tha, cho nên nó không bớt lo lắng sợ hãi chút nào.

Đến giờ chết kẻ có tội nhớ đến những tội đã phạm thì sợ hãi kinh khiếp lắm, nhưng mà khi nó nhớ đến những ơn Đức Chúa Trời đã xuống cho nó xưa nay, mà nó chê bỏ, nhớ đến những cách thế Người đã ban cho để giữ đạo và lo việc rỗi linh hồn mà nó chẳng dùng, thì nó càng thêm cay đắng khốn cực phàn nàn buồn tiếc hơn nữa. Vì chưng chẳng có ơn nào chẳng có cách thế nào lo việc rỗi linh hồn mà Đức Chúa Trời chẳng ban; Người đã soi trí mở lòng cho nó bỏ đàng tội lỗi; Người đã ban những ơn đại xá, tiểu xá cùng những tuần cấm phòng ấy mà ăn năn trở lại. Nhiều lần đấng làm thày cùng vợ con anh em bạn hữu khuyên bảo nài xin nó lo việc rỗi linh hồn, mà nó cứ cứng lòng cưỡng lại đấng làm thày, không nghe lời vợ con anh em bạn hữu. Từ xưa đến nay nó đã được xem thấy nhiều gương kẻ trước đi đàng tội lỗi mà sau ăn năn trở lại cùng Đức Chúa Trời. Nó vẫn hằng có trước mặt nhiều gương người làng, hàng xứ giữ đạo hẳn hoi cùng siêng năng làm việc rỗi linh hồn, mà nó không soi không bắt chước những gương sáng ấy. Đức Chúa Trời đã ban năm tháng ngày giờ cho nó được thờ phượng kính mến làm tôi Người, làm việc lành phúc đức về đời sau mà nó đã dùng ngày giờ ấy ăn uống chơi bời mê đắm xác thịt, tham lam của cải, tranh giành chức quyền sang trọng, Đức Chúa Trời đã liệu mọi cách thế cho nó được lo việc rỗi linh hồn. Nó có muốn chịu khó ép xác giữ đạo như nhiều người khác trong làng trong xứ thì cũng được, nhưng mà nó đã muốn đi đàng xuống hỏa ngục, nó hư mất linh hồn tại nó. Nó suy những điều ấy thì phàn nàn trách mình buồn tiếc kể chẳng xiết, nhưng năm tháng ngày giờ Đức Chúa Trời đã ban cho nó được lo việc rỗi linh hồn thì đã hết và sự chết đã đến rồi. Vậy con phải than thở cùng Đức Chúa Trời rằng:

Thứ 1: Lạy Chúa, trong Kinh Thánh có lời Chúa phán rằng: kẻ có tội lúc chết thì rất khốn nạn mọi đàng, điều ấy thật lắm, vì khi ấy nó nhớ đến tội lỗi nó đã phạm rất nhiều rất nặng và thấy không còn ngày giờ ăn năn, thì nó sợ hãi kinh khủng buồn tiếc là dường nào!

Thứ 2: Lạy Chúa, con dốc lòng dùng những năm tháng ngày giờ Đức Chúa Trời đã định ban cho con để mà ăn năn đền tội, làm việc lành, kẻo sự chết đến khi con chưa ăn năn, chưa đền vì tội lỗi con thì con phải phàn nàn buồn tiếc cùng đau đớn khốn cực là dường nào!

Thứ 3: Con lại dốc lòng từ rầy về sau dùng hết mọi ơn, mọi cách thế Đức Chúa Trời ban cho để lo việc rỗi linh hồn, kẻo Đức Chúa Trời cất lấy không ban cho nữa thì con không làm việc rỗi linh hồn được nữa.

*Lẽ thứ hai hãy ngắm: Kẻ có tội đến giờ chết khi suy đến những sự đang có bây giờ thì bối rối đau đớn, cùng khốn cực kể chẳng xiết! Trước là có kẻ có tội đến giờ chết thì đau đớn khốn cực trong xác thịt vì bệnh tật như hết mọi người, nhưng nó chẳng được công phúc gì, bởi nó không chịu cho bằng lòng theo thánh ý Chúa cho được đền vì tội lỗi mình, mà lại kêu trách Đức Chúa Trời, rủa mình cùng giận gắt vợ con đầy tớ. Nó không được công phúc nào mà lại thêm tội hơn nữa. Sau là kẻ có tội đến giờ chết thì chịu đau đớn khốn cực trong trí trong lòng quá sức, vì chưng bấy lâu trước, nó chỉ để lòng để trí yêu chuộng những sự phần xác đời này, chỉ lo lắng một sự làm ăn sinh cơ lập nghiệp, tìm kiếm của cải cho nhiều cùng mê những sự vui sướng phần xác, ăn uống chơi bời, bây giờ sự chết đến bất thình lình khiến nó phải bỏ mọi sự nó yêu chuộng, phải lìa vợ con anh em bạn hữu… Nghĩ đến điều ấy thì nó lấy làm cay đắng đau đớn khốn cực là dường nào. Nó không muốn chết, nó tiếc xót những sự vui giả thế gian, nó muốn sống thêm ít là mấy năm nữa, cho được lo liệu những công kia việc nọ đang dở dang, dựng vợ gả chồng cho con cái cho xong, lo cho chúng có cửa có nhà đã, rồi có chết cũng không dám phàn nàn gì. Nó còn nói rằng: giả như tôi đã gia nua tuổi tác thì tôi cũng đành chết, nhưng bây giờ tôi hãy còn thanh niên, chưa kịp thu xếp việc cửa nhà…Đó là những sự cực lòng cực trí kẻ có tội phải chịu trong giờ chết. Vậy con phải than thở cùng Đức Chúa Trời rằng:

Thứ 1: Lạy Chúa, có lời Chúa phán trong Kinh Thánh rằng: những kẻ có lòng mê của cải thế gian và trông cậy vào của cải ấy thì hễ nhớ đến sự chết, nó liền lấy làm lo buồn cay đắng lắm, phương chi khi kẻ ấy phải chết cùng phải bỏ hết mọi của cải thì nó càng lo buồn cay đắng hơn nữa.

Thứ 2: Lạy Chúa, con dốc lòng từ rầy mà đi bỏ lòng yêu chuộng của cải cùng mọi sự thế gian này, để đến giờ chết, khi con phải bỏ những sự ấy thì con không phàn nàn buồn tiếc nó nữa.

Thứ 3: Chẳng những là con quyết bỏ lòng yêu chuộng của cải cùng mọi sự đời này, mà lại con cũng bỏ lòng yêu chuộng sự sống phần xác đời này nữa. Dù mà Chúa định cho con phải chết khi nào, thì con cũng xin vâng bằng lòng chẳng dám tiếc sự sống tạm đời này.

*Lẽ thứ ba hãy ngắm: Đến giờ chết khi kẻ có tội nhớ đến những sự đã qua, những sự đang có, thì nó sợ hãi cay đắng phàn nàn buồn tiếc lắm. Nhưng mà lúc nó suy những sự nó sẽ gặp sau này, thì nó càng sợ hãi cay đắng buồn tiếc hơn. Khi kẻ ấy còn khỏe mạnh, thì nhân đức tin của nó như nằm chết trong linh hồn nó. Xem cách nó ăn ở thì ra như không tin, nhưng đến giờ chết thì đức tin của nó sống lại. Khi còn khỏe nó lấy tội lỗi làm thường chẳng nhớ đến bao giờ, nhưng đến giờ chết nó hằng thấy tội lỗi nó giãi bày ra trước mặt nó liên, dù nó ra sức quên đi thì cũng không quên được. Lúc khỏe mạnh nó không nhớ đến Đức Chúa Trời, không sợ phép người chút nào, nhưng mà đến giờ chết nó hằng nhớ đến Đức Chúa Trời liên, biết mình đã làm mất lòng Người lắm lắm thì sợ hãi quá sức. Khi còn khỏe nó không tin có sự phán xét, có hỏa ngục, nhưng đến giờ chết, chẳng những nó tin mà lại như hằng xem thấy Đức Chúa Trời ra lý đoán phạt nó mất linh hồn, như thấy hỏa ngục đã mở ra mà nuốt nó vào, như nghe thấy những tiếng tru trếu gầm thét chửi rủa nhau trong ấy. Giờ nó phải phán xét phải bỏ xuống hỏa ngục chưa đến mà nó kinh kiếp hãi hùng khốn nạn như vậy rồi. Thương ôi! Nếu nó có buồn ghét cùng xưng tội mình cho thật thì sẽ được khỏi, và Đức Chúa Trời nhân lành vô cùng sẽ tha cho nó. Song khốn thay! Nó không biết ăn năn buồn ghét tội nó, vì từ thuở còn bé nó không ăn năn buồn ghét tội nó bao giờ, vả lại sự đổi lòng dữ nên lành, trở lòng mà ghét những tội lỗi, những sự trái nghịch nó đã yêu bấy lâu chẳng phải là sự dễ, hay là việc làm được trong một giờ đâu. Cho được ăn năn buồn ghét tội mình cho thật thì phải có ơn Đức Chúa Trời mới được. Vậy bấy lâu nay Đức Chúa Trời hằng ban ơn, hằng mở lòng cho nó ăn năn trở lại, mà nó đã từ chối chống cưỡng Đức Chúa Trời, không chịu ăn năn trở lại, đến giờ ấy không chắc Đức Chúa Trời có thương có ban ơn cho nó nữa chăng. Vì trong Kinh Thánh có lời Đức Chúa Trời đe kẻ có tội rằng: Ta đã soi trí mở lòng cho ngươi ăn năn trở lại nhiều lần mà ngươi đã cưỡng không chịu, đến khi ngươi muốn ăn năn trở lại thì ta cũng chẳng nghe lời ngươi, ngươi sẽ chết trong tội ngươi mà chớ! Nó suy điều ấy thì nghi nan sợ hãi, vả lại lúc ấy nó đau đớn mệt mã trong xác và bối rối sợ hãi trong lòng lắm, không thể xét mình ăn năn cùng xưng tội mình ra được, cho nên nó ra ngã lòng. Vợ con anh em vốn là người đạo đức sốt sáng ước ao cho nó lo việc rỗi linh hồn, thì đã rước thày cả đến. Thầy cả lấy lời sốt sáng khuyên nó ăn năn trở lại trông cậy Đức Chúa Trời nhân lành vô cùng và dọn mình chịu các phép trong đạo. Nó sợ từ chối không chịu các phép trong đạo thì vợ con anh em họ hàng buồn bã xấu hổ và chết rồi kẻ có đạo không đưa xác nó, không chôn vào đất thánh, thì nó vâng lời thày cả mà chịu các phép trong đạo; nhưng chịu bề ngoài che mắt thế gian mà thôi còn trong lòng không có ăn năn, cho nên chẳng những là không được khỏi tội nào hết, mà còn thêm tội rất nặng là làm hư các phép trong đạo. Nó phạm tội gớm ghiếc ấy xong liền chết và ma quỷ bắt lôi kéo linh hồn nó xuống hỏa ngục. Thương ôi, con hãy xin Đức Chúa Trời gìn giữ con kẻo phải sự khốn nạn thể ấy, mà phải than thở cùng Đức Chúa Trời rằng:

Thứ 1: Con lạy Đức Chúa Trời, người ta sống thế nào thì chết thể ấy, những kẻ sống trong tội lỗi thì thường cũng phải chết trong tội lỗi. Chúa đã phán điều ấy mà rằng: kẻ gieo giống nào thì lại gặt giống ấy.

Thứ 2: Lạy Chúa, con suy cách kẻ có tội chết khốn nạn dường ấy thì lấy làm sợ hãi, cho nên con dốc lòng ăn năn trở lại chừa bỏ tội lỗi, kẻo con phải chết cay đắng khốn nạn như những kẻ ấy chăng.

Thứ 3: Con suy lời ông thánh Giê-rô-ni-mô dạy rằng: trong một vạn kẻ khô khan mê đàng tội lỗi khi còn sống, có được năm bảy người ăn năn trở lại khi dọn chết là họa, thì con lo sợ cùng quyết tâm ăn năn trở lại giữ đạo hẳn hoi ngay từ bây giờ, để ngày sau con được chết lành bằng yên.

******************

BAN CHIỀU HÔM: Ngắm về kẻ lành kẻ nhân đức chết là thế nào.


Thứ nhất: Con phải suy có Đức Chúa Trời ở trước mặt con.

Thứ hai: Con phải bày ra trong trí khôn con như thể con xem thấy người đạo đức kia sắp sinh thì hôn ảnh chuộc tội, tỏ ra lòng sốt sáng vui vẻ khuyên bảo anh em con cháu giữ đạo cho vững vàng.

*Lẽ thứ nhất hãy ngắm: Kẻ lành chết là thế nào?

Vậy kẻ có tội chết cay đắng sợ hãi khốn cực bao nhiêu thì kẻ lành chết bằng yên vui mừng bấy nhiêu. Đến giờ chết dù kẻ lành nhớ đế những sự đã qua, những sự đang có bây giờ cùng những sự sẽ có sau này thì chẳng lo sợ chút nào, một yên lòng yên trí và trông cậy lòng nhân lành Đức Chúa Trời trong mọi sự. Trước là đến giờ chết thì kẻ lành nhớ đến mọi sự đã qua, những việc lành đã làm, các giới răn đã giữ, các sự khốn khó đã vui lòng chịu… thì được yên ủi và cậy trông, vì tin thật Đức Chúa Trời sẽ trả công cho mình. Đã hay rằng những kẻ ấy cũng phải chước ma quỷ cám dỗ, lại một đôi khi cũng phạm tội, nhưng mà kẻ ấy đã lấy lòng khiêm nhường ăn năn buồn ghét cùng xưng những tội ấy ra, và chịu khó làm nhiều việc đền vì tội lỗi mình, cho nên trông cậy vững vàng Đức Chúa Trời nhân lành vô cùng đã tha tội cho mình rồi. Vì vậy kẻ ấy yên lòng yên trí không còn lo lắng sợ hãi chút nào. Kẻ ấy chẳng khác gì đầy tớ trung trực kia đã làm tôi cho hết lòng và chỉ còn một sự là trông mong công sá chủ nhà đã hứa cho mà thôi. Vậy con phải than thở cùng Đức Chúa Trời rằng:

Thứ 1: Lạy Chúa, con suy kẻ lành khi chết được yên lòng yên trí dường ấy, thì con ước ao đến giờ chết con cũng được thể ấy. Con đã biết có một kẻ đã làm việc lành, đã lập được công phúc khi còn khỏe mới được bằng yên thể ấy lúc dọn mình chết, cho nên con dốc lòng về sau sẽ chịu khó làm việc lành, ép xác thịt và chịu mọi sự khó cho bằng lòng. 

Thứ 2: Kẻ sống lành thì được chết lành. Vậy con quyết chừa tội lỗi, đi đàng nhân đức giữ đạo hẳn hoi để khi chết con cũng được chết lành.

Thứ 3: Kẻ lành lúc chết thì được yên lòng yên trí không phải sợ hãi, vì kẻ ấy sạch tội trọng và được nghĩa cùng Đức Chúa Trời. Vậy con dốc lòng chừa mọi tội trọng và giữ nghĩa cùng Đức Chúa Trời, để lúc chết con cũng được yên lòng yên trí khỏi sợ hãi nữa.

*Lẽ thứ hai hãy ngắm: Kẻ lành khi đến giờ chết suy đến những sự đang có bây giờ thì bằng yên vui mừng là thế nào. Vậy khi kẻ lành thấy giờ chết đến thì vui mừng vì suy rằng: hết sự khốn khó, đã đến giờ được nghỉ ngơi, đã đến ngày được bằng yên. Những kẻ bị lưu đầy khi được về nhà quê, kẻ tù rạc được ra khỏi ngục mừng rỡ là thế nào, thì kẻ lành đến giờ chết cũng được mừng rỡ thể ấy. Dù mà kẻ ấy phải lìa vợ con anh em họ hàng bạn hữu thì cũng chẳng có lo buồn cay đắng là bao, vì đã biết mình lìa tạm vậy thôi, ngày sau sẽ lại được gặp thấy trên thiên đàng. Dù mà kẻ ấy phải bỏ cửa nhà chức quyền sang trọng, thì cũng chẳng lấy làm phàn nàn buồn tiếc, vì xưa nay kẻ ấy vốn lấy những sự ấy làm hèn, không có yêu chuộng quá lẽ. Còn về sự sống phần xác đời này chẳng những kẻ ấy chẳng tiếc mà lại khi thấy xác thịt mình đã hầu tan ra gio ra đất thì vui mừng, vì xác thịt ấy không còn làm dịp tội cho mình, và ngăn cấm linh hồn mình đến cùng Đức Chúa Trời. Đã hay rằng kẻ ấy đau đớn khốn khổ trong xác lắm, nhưng kẻ ấy bằng lòng chịu cho được đền tội mình, lại hợp một ý cùng Đức Chúa Giêsu đã chịu nạn chịu chết trên cây Thánh Giá, thì được giảm bớt sự đau đớn, cùng được nhiều công phúc bởi sự chịu khó mà ra. Vả lại Hội Thánh là Mẹ rất nhân lành chẳng có bỏ con cái trong lúc bệnh nạn sau hết đâu, Hội Thánh sai đấng làm thày làm các phép trong đạo cho kẻ ấy để yên ủi, cùng thêm sức mạnh mà chống trả ma quỷ và chịu đau đớn bệnh tật cho bằng lòng, nhất là kẻ ấylại được chịu lấy Đức Chúa Giêsu ngự xuống trong linh hồn mình, để làm của ăn đàng, và ở làm một cùng kẻ ấy cho đến khi linh hồn ra khỏi xác. Đó là phúc rất trọng, chẳng có ơn phúc nào sánh ví được. Lại khi ấy Rất Thánh Đức Bà, thiên thần bản mệnh, ông thánh bà thánh quan thày cùng các thánh trên trời xưa nay kẻ ấy có lòng kính mến thì phù hộ cầu bầu cho kẻ ấy cách riêng. Có khi chính Rất Thánh Đức Bà ở trên trời xuống yên ủi kẻ ấy, cùng đem linh hồn lên thiên đàng nữa. Khi ấy kẻ lành được vui mừng yên ủi lắm, chẳng còn muốn ở thế gian này nữa, một trông mong bỏ trốn khách đầy này mà lên thiên đàng xem thấy mặt Đức Chúa Trời hưởng phúc thanh nhàn vui vẻ đời đời, cho nên lấy lòng kính mến mà phó linh hồn trong tay Đức Chúa Trời, đoạn sinh thì êm ái dịu dàng. Vậy con phải than thở cùng Đức Chúa Trời rằng:

Thứ 1: Lạy Chúa, Các thánh cùng các kẻ đạo đức xưa nay đều ước ao chết mà khi thấy giờ chết đã đến thì mừng rỡ lắm. Ông thánh Phaolô nói rằng: Sự chết là sự có ích lợi con lắm; con ước ao cho linh hồn con được ra khỏi xác cho được ở làm một cùng Đức Chúa Giêsu.

Thứ 2: Kẻ khô khan mê đàng tội lỗi sợ chết lắm, vì kẻ ấy đã biết đến giờ chết thì nó mất mọi sự vui vẻ thế gian và phải chịu mọi sự khốn khó chẳng sai.

Thứ 3: Lạy Chúa, con xin Chúa ban ơn thêm sức cho con được ăn năn sửa mình lại và chừa bỏ hết mọi tội lỗi con trong dịp này, lại từ nay về sau con được giữ nghĩa cùng Chúa và giữ đạo cho trọn, để khi chết con được vui mừng bằng yên khỏi cay đắng sợ hãi.

*Lẽ thứ ba hãy ngắm: Kẻ lành nghĩ đến những sự về sau lúc mình đã chết rồi thì chẳng có lo lắng sợ hãi chút nào, một chỉ cậy trông lòng nhân lành Đức Chúa Trời mà thôi. Những kẻ ấy không lo sợ mình phải phạt mất linh hồn sa hỏa ngục, vì có một kẻ mắc tội trọng chưa ăn năn chưa xưng ra và chừa bỏ, mới phải mất linh hồn mà thôi. Đã hay rằng: Khi xưa kẻ ấy cũng có phạm tội trọng nhưng đã ăn năn đã xưng tội ấy, cho nên kẻ ấy tin thật Đức Chúa Trời đã tha những tội ấy rồi. Chẳng những là kẻ lành không lo sợ mình phải mất linh hồn sa hỏa ngục, mà lại đem lòng đem trí tưởng đến phúc thiên đàng cùng ước ao khao khát phúc trọng ấy nữa. Bấy lâu nay kẻ ấy đã chê bỏ những sự vui vẻ thế gian, có một ý cho được những sự thanh nhàn thiên đàng. Vậy giờ Đức Chúa Trời ban những sự thanh nhàn vui vẻ ấy cho đã gần đến, cho nên những kẻ ấy khao khát ước ao muốn xem thấy mặt rất uy nghi sáng láng Đức Chúa Trời, muốn xem thấy Rất Thánh Đức Bà và các thánh, muốn gặp cha mẹ anh em bạn hữu mình đã chết đang khi có nghĩa cùng Đức Chúa Trời. Chẳng phải kẻ ấy lấy mình là kẻ lành kẻ sạch tội cho trọn đâu, kẻ ấy đã biết mình còn mắc tội mọn và linh hồn còn nhơ bẩn, nên sẵn lòng chịu lửa luyện ngục, cho đến khi trả được nợ mình cho đủ và rửa linh hồn mình cho sạch. Chẳng những là kẻ ấy sẵn lòng chịu lửa luyện ngục, mà lại giả như Đức Chúa Trời có muốn đem kẻ ấy lên thiên đàng khi chưa trả nợ mình cho hết, chưa rửa linh hồn mình cho sạch thì kẻ ấy cũng chẳng dám lên. Ấy là kẻ lành kẻ có nghĩa cùng Đức Chúa Trời chết bằng yên vui mừng êm ái thì làm vậy. Con sẽ phải chết nay mai điều ấy đã chắc thật. Vậy con muốn chết như thế nào. Con muốn chết như kẻ lành, chẳng muốn chết như kẻ dữ. Cho nên, trước là con phải bỏ các nghĩa trái với những kẻ đã làm dịp tội cho con xưa nay, phải đền trả của người ta, bỏ lòng buồn giận ghen ghét người ta, phải ăn năn cùng xưng hết mọi tội lỗi con và dốc lòng chừa cho thật; sau là con phải chăm làm việc lành, đọc kinh cầu nguyện, năng xưng tội chịu lễ, hãm xác thịt cùng giữ đạo cho vững vàng chắc chắn. Con hãy làm bấy nhiêu việc thì đến giờ chết con sẽ được sự yên ủi, được vui mừng thật cùng sẽ được chết lành bằng yên chẳng sai. Vậy con phải than thở cùng Đức Chúa Trời rằng:

Thứ 1: Lạy Chúa, sự được chết lành là ơn trọng nhất, là ơn sau hết tóm lại mọi ơn khác. Xin Chúa vì Máu Thánh Chúa đã đổ ra trên cây Thánh Giá mà ban ơn ấy cho con.

Thứ 2: Con lạy rất thánh Đức Bà, ông thánh Giuse. Con xin rất thánh Đức Bà và ông thánh Giuse cầu bầu cho con được chết lành cùng phù hộ che chở con trong giờ rất cheo leo ấy.

Thứ 3: con dốc lòng từ rầy về sau hằng ngày nhớ đến sự chết cùng đọc kinh cầu nguyện cho được chết lành, nhất là con dốc lòng giữ mình sạch tội trọng, giữ nghĩa cùng Đức Chúa Trời và giữ đạo cho trọn, vì chưng chỉ có một kẻ lành được nghĩa cùng Đức Chúa Trời, kẻ giữ đạo cho trọn mới chắc được chết lành mà thôi.
Lm. Phê-rô Maria Lương

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn