Thứ 6 Tuần 2 Thường Niên

Thứ sáu tuần II thường niên

Bậc lễ: thường

Màu phụng vụ: Xanh

Nghe MP3

Năm Lẻ

Năm Chẵn


Ca nhập lễ

Lạy Chúa, toàn thể địa cầu thờ lạy và ca khen Chúa, lạy Đấng Tối Cao toàn thể Đất Nước ca khen thánh danh của Ngài.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa điều khiển hết mọi loài trên trời dưới đất; xin dủ thương chấp nhận lời dân Chúa khẩn cầu và ban cho thời đại chúng con được bình an. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: (năm I) Dt 8, 6-13

“Người là trung gian của một giao ước tốt hơn”.

Trích thư gửi tín hữu Do-thái.

Anh em thân mến, hiện giờ vị Thượng tế của chúng ta đã lãnh một chức vụ cao trọng hơn, bởi vì Người là Ðấng trung gian của một giao ước tốt hơn, mà giao ước ấy được thiết lập trên những lời hứa rất tốt lành. Vì nếu giao ước thứ nhất không khuyết điểm, thì thật sự không cần phải có giao ước thứ hai nữa. Vì Chúa khiển trách họ rằng: “Này đến ngày Ta thực hiện một giao ước mới cho nhà Ít-ra-en và cho nhà Giu-đa. Không phải như giao ước Ta ký kết với cha ông chúng trong ngày Ta cầm tay chúng dẫn ra khỏi đất Ai-cập. Bởi chúng không trung thành với giao ước Ta, nên Ta đã bỏ chúng. Vì chưng, giao ước Ta sẽ ký kết với nhà Ít-ra-en sau những ngày ấy, Ta sẽ đặt các lề luật của Ta trong trí chúng, và khắc nó vào lòng chúng. Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng, và chúng sẽ là dân Ta. Không còn ai phải dạy bạn hữu mình, hay mỗi người không còn phải bảo anh em mình rằng: “Hãy nhìn biết Chúa”, vì mọi người, từ người nhỏ đến người lớn, sẽ biết Ta; bởi Ta dung thứ các điều gian ác của chúng, và không còn nhớ đến tội lỗi của chúng nữa”. Người tuyên bố giao ước mới, thì Người làm cho giao ước thứ nhất ra cũ đi. Nhưng điều gì đã cũ đã già, thì gần tiêu mất đi.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 84, 8 và 10. 11-12. 13-14.

Ðáp: Lòng nhân hậu và trung thành gặp gỡ nhau (c. 11a).

Xướng: Lạy Chúa, xin cho chúng con nhìn thấy tình thương của Chúa, và ban cho chúng con được ơn Ngài cứu độ. Vâng, ơn cứu độ Chúa gần đến cho những ai tôn sợ Chúa, để vinh quang Chúa ngự trị trong đất nước chúng con.

Xướng: Lòng nhân hậu và trung thành gặp gỡ nhau, đức công minh và sự bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống.

Xướng: Vâng, Chúa sẽ ban cho mọi điều thiện hảo, và đất nước chúng tôi sẽ sinh bông trái. Ðức công minh sẽ đi trước thiên nhan Chúa, và ơn cứu độ theo sau lốt bước của Người.

Bài Ðọc I: (Năm II) 1 Sm 24, 3-21

“Tôi sẽ không ra tay sát hại người, vì người là Ðấng xức dầu của Chúa”.

Trích sách Sa-mu-en quyển thứ nhất.

Trong những ngày ấy, Sao-lê đem ba ngàn người được tuyển chọn trong toàn dân Ít-ra-en và đi tìm Ða-vít và các người theo ông, cho đến những mỏm đá cao dốc rất hẻo lánh, nơi chỉ có những con dê rừng lui tới. Ông đến các chuồng chiên ở vệ đường. Nơi đây có một cái hang, Sao-lê vào đó đi việc cần. Ða-vít và những người theo ông đang núp phía trong hang.

Các người đầy tớ nói với Ða-vít rằng: “Ðây là ngày Chúa phán cùng ông: Ta trao thù địch của ngươi cho ngươi, để ngươi đối xử với hắn thế nào tuỳ ý ngươi”. Vậy Ða-vít đứng lên, lén cắt một mảnh chiến bào của Sao-lê. Sau đó Ða-vít hối hận, vì đã cắt áo chiến bào của Sao-lê. Ông nói với các người theo ông rằng: “Xin Chúa thương tôi, đừng để tôi làm việc này cho chủ tôi, đấng Chúa xức dầu, là ra tay sát hại vua, vì vua là đấng xức dầu của Chúa”. Ða-vít ngăm đe những người theo ông không được phép xông vào Sao-lê. Sao-lê đứng lên ra khỏi hang và tiếp tục cuộc hành trình. Ða-vít cũng đứng dậy đi theo Sao-lê ra khỏi hang và gọi giật sau lưng vua rằng: “Tâu đức vua”. Sao-lê nhìn lại đàng sau, Ða-vít sấp mình kính lạy và nói cùng Sao-lê rằng:

“Tại sao bệ hạ lại nghe những lời người ta đồn thổi rằng: Ða-vít toan làm hại bệ hạ. Ðây hôm nay chính mắt bệ hạ thấy rằng: trong hang, Chúa đã trao bệ hạ vào tay tôi. Tôi đã tưởng giết bệ hạ, nhưng tôi thương hại bệ hạ, vì tôi đã nói: Tôi không ra tay sát hại chủ tôi, vì người là đấng xức dầu của Chúa. Hơn thế nữa, cha ôi, hãy nhìn xem mảnh chiến bào của bệ hạ trong tay tôi, vì khi xén vạt chiến bào của bệ hạ, tôi không muốn ra tay sát hại bệ hạ. Xin bệ hạ hãy nhận biết rằng tay tôi không làm điều ác và bất công, tôi không phạm đến bệ hạ, nhưng bệ hạ cứ âm mưu hãm hại mạng sống tôi. Xin Thiên Chúa xét xử cho bệ hạ và tôi, và xin Chúa báo thù cho tôi. Nhưng tay tôi sẽ không phạm đến thân bệ hạ. Như ngạn ngữ xưa có nói “Ác giả ác báo”, nhưng tay tôi cũng sẽ không phạm đến bệ hạ. Hỡi vua Ít-ra-en, bệ hạ bắt bớ ai? Bệ hạ bắt một con chó chết, một con bọ chét sao? Xin Chúa làm quan án và xét xử cho tôi và bệ hạ, xin Chúa nhìn xem và xét xử vụ này mà giải thoát tôi khỏi tay bệ hạ”.

Ðavít vừa dứt lời, Sao-lê liền nói: “Hỡi Ða-vít con ta, có phải tiếng đó là tiếng của con không?” Sao-lê cất tiếng khóc và nói cùng Ða-vít rằng: “Con công chính hơn cha, con làm ơn cho cha mà cha trả oán cho con. Hôm nay con vạch rõ, con đối xử nhân đạo với cha, vì mặc dầu Chúa đã trao cha vào tay con mà con cũng không giết cha. Nào có ai gặp kẻ thù mà để nó đi yên lành không? Vậy xin Chúa báo đáp lại cho con về ân huệ mà con đã làm cho cha trong ngày hôm nay. Nay cha biết chắc rằng con sẽ làm vua, và con sẽ nắm mãi mãi trong tay con vương quốc Israel”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 56, 2. 3-4. 6 và 11

Ðáp: Nguyện xót thương con, lạy Chúa, nguyện xót thương con.

Xướng: Nguyện xót thương con, lạy Chúa, nguyện xót thương con, vì linh hồn con tìm đến nương tựa Ngài. Con nương nhờ bóng cánh của Ngài, cho tới khi cơn hoạn nạn qua đi. – Ðáp.

Xướng: Con kêu lên Thiên Chúa Tối Cao, Thiên Chúa thực hiện cho con điều lành. Nguyện Chúa tự trời thi ân và cứu độ con, làm cho những người bách hại con phải nhục nhã, nguyện Chúa tỏ ra ân sủng và lòng trung tín của Ngài. – Ðáp.

Xướng: Lạy Chúa, xin Ngài hiện ra cao cả trên trời, xin tỏ vinh quang Ngài ra trên toàn cõi đất, vì đức từ bi Chúa cao tới cõi trời, và lòng trung tín Ngài chạm ngàn mây.

Alleluia: Ga 10, 27

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng theo Ta”. – Alleluia.

Phúc Âm: Mc 3, 13-19

“Người gọi những kẻ Người muốn gọi để họ ở cùng Người”.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mác-cô.

Khi ấy, Chúa Giê-su lên núi và gọi những kẻ Người muốn gọi, và họ đến cùng Người. Người chọn mười hai vị để theo Người, và sai các ông đi giảng và ban cho các ông quyền trừ quỷ. Mười hai vị ấy là: Si-mon mà Người đặt tên là Phê-rô, Gia-cô-bê con ông Giê-bê-đê, và Gio-an là em Gia-cô-bê, (cả hai được Người đặt tên là Bô-a-nê-gê, nghĩa là con của sấm sét), rồi đến An-rê, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Ta-đê-ô, Si-mon nhiệt tâm, và Giu-đa Ít-ca-ri-ô là kẻ nộp Người.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, xin thương giúp cộng đoàn tín hữu chúng con cử hành thánh lễ này cho xứng đáng. Vì mỗi khi chúng con dâng lễ tưởng niệm cuộc khổ hình của Ðức Ki-tô là chúng con được hưởng ơn cứu chuộc của Người. Người hằng sống và hiển trị muôn đời.

Ca hiệp lễ

Chúa đã dọn ra cho tôi mâm cỗ, và chén rượu tôi đầy tràn chan chứa.

Hoặc đọc:

Chúng ta đã biết, và tin vào tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, Chúa đã cho chúng con cùng được chia sẻ một tấm bánh bởi trời; xin ban Thánh Thần là nguồn mạch tình yêu giúp chúng con cũng biết tâm đầu ý hợp và chân thành yêu thương nhau. Chúng con cầu xin…

Suy niệm

1. NGÀI GỌI CON?

Chúa Giê-su trước nhu cầu của đám đông cần được chữa lành, cần được thanh tẩy, cần được đụng chạm bởi tình thương của Thiên Chúa, Chúa Giê-su muốn có những người cùng cộng tác với mình. Thế nên Chúa đã gọi và lập Nhóm Mười Hai. Nhóm Mười Hai này cũng được gọi là các tông đồ. Các ông sau khi được huấn luyện đã trở nên những tay thợ lành nghề, trở nên các nhà truyền giáo. Họ cống hiến cả mạng sống để loan báo Tin mừng. Ngày hôm nay Chúa Giê-su còn gọi những kẻ người muốn nữa không? Ngày hôm nay còn cần những người thợ Tin mừng nữa không? Vẫn cần chứ. Lời mời gọi của Chúa năm xưa vẫn còn đó. Thế gian nay vẫn còn biết bao người cần được nghe Tin mừng, cần được chữa lành, cần được đụng chạm bởi lòng thương xót Chúa. Vậy, Ngài gọi con? Một linh mục truyền giáo? Một tu sĩ thừa sai? Một tông đồ giáo dân? Một vị thánh giữa đời? Chúa cần tất cả. Chúa gọi tất cả. Chúa gọi tôi. Chúa cũng đang gọi bạn.

Lm. An-tôn Trần Văn Phú

2. CHÚA CHỌN NHÓM MƯỜI HAI

(Mc 3,13-19)

1. Trong việc rao giảng Tin Mừng, Chúa Giê-su không muốn làm việc một mình mà muốn cho con người cộng tác vào công việc quan trọng này. Vì thế, Người đã tuyển chọn Nhóm Mười Hai để Ngài huấn luyện và trao cho họ tiếp tục sứ mệnh của Người. Nhóm Mười Hai này sẽ là cột trụ, là nền tảng Giáo hội mà Người sẽ thiết lập sau này; vì thế, Đức Giê-su phải để các ông luôn ở với Người, gần kề Người. Người tin tưởng họ và trao cho họ sứ mệnh cao cả này.

2. Điều cơ bản nhất mà chúng ta phải tuyên xưng trước tiên khi nói về Giáo hội, đó là Giáo hội là một mầu nhiệm, do đó, chúng ta không thể so sánh hay xếp Giáo hội vào bất cứ một tổ chức trần thế nào. Tin Mừng hôm nay như muốn đưa chúng ta vào trong bản chất mầu nhiệm của Giáo hội ấy.

Chúa Giê-su thiết lập Nhóm Mười Hai để các ông ở với Ngài và được Ngài sai đi rao giảng. Ngài trao ban cho các ông quyền năng mà chính Ngài đã từng sử dụng: chỉ có các Tông đồ mới có quyền trừ quỉ, mới có quyền cử hành các bí tích, và chỉ những ai mà các ông trao quyền cho mới được cử hành các bí tích. Chúa Giê-su trao phó cho các Tông đồ kho tàng mạc khải, chỉ có các ông mới có khả năng và có quyền giải thích kho tàng ấy và giảng dạy đúng ý muốn của Chúa. Trong Nhóm Mười Hai, Chúa Giê-su đặt Phê-rô làm thủ lãnh để cai trị và trở thành mối giây hữu hình trong Giáo hội; Ngài hứa ở với Giáo hội mỗi ngày cho đến tận thế: như Ngài đã ở với các Tông đồ ngay từ buổi đầu, thì hơn 2000 năm qua, Ngài vẫn tiếp tục ở với và trong Giáo hội (Mỗi ngày một tin vui).

3. Trong việc lựa chọn này, Chúa chọn họ là những người bình thường, không giàu có, không danh tiếng. Họ cũng chẳng là người có thế lực trong xã hội. Họ không là những học giả mà chỉ là những người bình dân, đơn sơ. Chọn làm Tông đồ là Chúa Giê-su đã muốn làm thay đổi cả thế giới. Công việc của Chúa Giê-su không đặt trong tay những người mà thế giới cho là những vĩ nhân, nhưng ở trong tay những người bình thường như các Tông đồ.

4. Chúa gọi và chọn họ không tự cho mình được chọn hoặc ứng cử, nghĩa là Chúa ở vị thế cao hơn. Chúa là trung tâm chứ không phải họ được quyền lấy mình làm chuẩn; như thế, điều kiện đầu tiên để trở thành Tông đồ là do được Chúa chọn. Các môn đệ ở lại với Người, nghĩa là họ được tách ra khỏi đám đông và đến; điều kiện thứ hai là khi được gọi, họ phải ở tách riêng ra, nghĩa là có sự thay đổi đời sống nên tốt hơn…

Trong Giáo hội, việc được chọn làm công việc này, chức vụ nọ là do Chúa chọn qua sự tuyển lựa của Giáo hội, chứ không phải cha truyền con nối hay mình ứng cử. Vì thế, luôn phải đặt ý Chúa lên trên hết và dù hợp với chúng ta hay không thì cũng phải biết thuận theo ý Chúa.

5. Theo truyền thống, các bậc thầy bên phương Đông cũng như phương Tây, thường họ có một số môn đệ, được coi như các cán bộ nồng cốt để tuyên truyền cho học thuyết hay giáo thuyết của mình như Soacrate, Platon, Aristote bên phươngTây; như Lão Tử, Khổng Tử, Đức Phật Thích Ca bên phương Đông… Tại sao Chúa Giê-su không chọn cho mình nhiều hơn hay ít hơn ? Có lẽ Ngài muốn chọn con số 12 tượng trưng cho 12 chi tộc Israel?

Trong số 12 Tông đồ, chúng ta thấy:

Gio-an và Gia-cô-bê, những người trẻ nóng tính,

Mát-thêu, một người thu thuế cho đế quốc,

Si-mon, một thành viên của nhóm cuống tín,

Phê-rô, anh dân chài thất học.

Những con người quá đỗi bình thường ấy có thể làm được gì lớn lao cho Chúa và cho đời?

Chúa Giê-su chọn họ để họ ở với Người và Người ở với họ, để từ một nhóm người bé nhỏ, tội lỗi, tình yêu của Thiên Chúa được rao giảng, con người tìm được hạnh phúc thật.

Chúa ơi, cho con ở với Chúa thật sâu, để con có sức mạnh mà thành người hữu ích cho đời (Epphata).

6. Truyện: Chúa tuyển chọn 12 Tông đồ.

Một tác giả tưởng tượng việc Chúa Giê-su chọn các Tông đồ như sau: Sau những đêm dài cầu nguyện, Ngài rảo bước khắp nơi nhưng không chọn được người nào, Ngài đành đăng quảng cáo, nhưng trong số những người đến trình diện Ngài, Ngài cũng không chọn được ai.

Ngài đành tổ chức thế vận hội. Môn đầu tiên là cầu nguyện: nhiều người biểu diễn cầu nguyện rất hay nhưng Chúa không chọn được ai cả. Môn thứ hai là thờ phượng cũng thế. Môn thứ ba là giảng thuyết, cũng chẳng được ai.

Chán nản vì mất thì giờ vô ích, Chúa Giê-su rời vận động trường để ra bờ biển hóng gió và ở đây Ngài thấy đám dân chài. Ngài đứng quan sát và nhận ra có một số người để hết tâm hồn vào công việc. Ngài nghĩ thầm họ là những người có quả tim. Và thế là Ngài chọn họ làm Tông đồ của Ngài.

Lm Giu-se Đinh Lập Liễm

Mới hơn Cũ hơn